Công dân Mỹ kể lại khoảnh khắc anh chứng kiến và can thiệp vào việc một thành viên của tổ chức tội phạm Yakuza thanh toán đối thủ ở sân ga, trước sự thờ ơ của người dân.
"Tôi nghĩ Nhật Bản vẫn là một quốc gia an toàn nhưng tôi sẽ không đi cửa ga 7-11 thêm một lần nào nữa". Ảnh: Business Insider. |
Mặc dù tôi, Ken Seeroi, sinh ra và lớn lên tại Mỹ, một quốc gia đa chủng tộc và văn hóa, nhưng tôi chưa bao giờ chạm mặt xã hội đen trong suốt những năm tháng của tuổi thơ và thời niên thiếu. Cuộc chiến của tôi và một tay xã hội đen Yakuza, khi tôi đang đi công tác tại Nhật Bản, là câu chuyện mà tôi không bao giờ quên.
Như các buổi tối thường lệ, tôi uống rượu với vài cô gái Nhật Bản mà tôi vô tình quen tại thành phố Ikebukuro. Vì hôm đó là thứ 4 và mọi người phải đi làm vào ngày mai nên chúng tôi quyết định về sớm. Tôi còn nhớ cảm giác nóng ngột ngạt và hôi thối khi tôi bước xuống nhà ga Ikebukuro ở cửa 7-11. Đột nhiên, tôi nghe thấy một tiếng động lớn, giống như tiếng nổ của quả bóng.
"Một tiếng, hai tiếng, 3 tiếng", tôi nhẩm trong miệng. Khi tôi quay sang bên trái, một đám người Nhật đang quây thành vòng tròn lớn. Với bản tính hiếu kỳ, tôi cố gắng chen vào giữa để xem chuyện gì xảy ra. Một người đàn ông khổng lồ, mặc chiếc áo khoác màu kem với cái đầu cạo trọc, đang đá liên tục vào bụng, xương sườn và cổ của một người đàn ông khác.
Nạn nhân có ngoại hình khá gầy, mặc chiếc áo sơ mi màu tím, nằm úp mặt và bất tỉnh trên sàn gạch trắng. Tôi cảm thấy vô cùng ngạc nhiên và ghê sợ những âm thanh khủng khiếp đó. Hắn đá tới tấp vào người đàn ông đáng thương kia còn mọi người xung quanh đều im lặng.
Tôi không hiểu chuyện gì đang xảy ra và thấy mình như rơi xuống địa ngục sau khi tôi đã thưởng thức một loạt đồ ăn, uống ngon. "Tại sao không ai giúp đỡ người đàn ông kia? Một tấn cảnh sát ở thành phố Ikebukuro đang ở đâu?", trong đầu tôi liên tiếp xuất hiện những câu hỏi.
Mọi người chỉ co rúm và nhìn đi chỗ khác. Họ không la hét hay di chuyển, thậm chí họ không dám mở miệng. Trong hoàn cảnh này, tôi cố gắng không áp đặt các giá trị đạo đức của Mỹ lên Nhật Bản vì quốc gia này có nền văn hóa khác. Tuy nhiên, theo một nguyên tắc về chiến đấu, ta sẽ không bao giờ đá đối phương khi anh ta đã ngã và không còn khả năng chống cự. Tại Mỹ, nếu ai đó tấn công tôi, tôi sẽ nghĩ ngay đến việc cầu cứu những người xung quanh. Tôi sẽ làm bất kỳ điều gì như gọi 911, dùng iPad, iPhone để quay video, ném chiếc MacBook Air vào hắn để thoát thân.
Tôi biết anh chàng to lớn kia không phải là một người bình thường. Hắn là Yakuza. Tôi biết nhóm xã hội đen này vì chúng thường tổ chức một cuộc họp vào mỗi buổi sáng thứ 3 trong thị trấn của tôi. Nghe có vẻ kỳ lạ nhưng tôi cảm thấy họ là những người tốt thực sự. Các bố già thường ngồi trên những chiếc ô tô màu đen. Hầu hết các mafia sẽ mặc quần áo màu đen và cạo trọc đầu. Khuôn mặt của họ toát lên sự lạnh lùng như những chiếc máy bay chiến đấu K-1. Tôi nghĩ ông ta là một trong số họ.
Mọi chuyện xảy ra rất nhanh. Ông ta cúi xuống, túm lấy tóc nạn nhân, nâng anh ta lên bằng một tay và ném cả cơ thể đó vào không trung như ném một con rối. Sau đó, ông ta chạy nhanh về phía trước và đánh tới tấp vào hộp sọ. Tôi cảm thấy hoảng sợ vì những hành động này không giống các cuộc đánh nhau thông thường. Tôi chắc chắn đây là một vụ giết người. Người đàn ông mặc chiếc áo sơ mi tím nhắm chặt mắt và nằm cuộn lại, thậm chí không thể thở với vũng máu trên nền gạch trắng.
Tuy nhiên, dường như Yakuza chưa cảm thấy thỏa mãn. Hắn tiếp tục cúi xuống và ném nạn nhân thêm vài lần nữa. Tất cả nhân chứng đều không di chuyển. Không khí trong nhà ga Ikebukuro như đóng băng. Tôi không thể chịu đựng cảnh tượng này thêm nữa và quyết định bước về phía trước, đẩy tên Yakuza nhằm chất dứt hành động tàn bạo của hắn.
Tôi bước đến bên cạnh người đàn ông đáng thương, đặt bàn tay tôi vào giữa ngực của Yakuza và đẩy hắn ra. Tôi không nói một lời nào vì tôi không biết nói điều gì. Vào lúc đó, tôi mới biết hắn to đến chừng nào. Hắn nhìn tôi bằng đôi mắt hoang dã và giận dữ như thể hắn sẽ lấy đầu của tôi. Trong khoảnh khắc hắn nhìn tôi, tôi không biết dùng từ Nhật Bản nào để nói với hắn nên thu tay về. Tôi nhìn thấy tia sáng lóe lên trong mắt hắn như muốn nói: "Tao sẽ giết mày". Tuy nhiên, hắn đã hạ ánh mắt, khẽ gật đầu và khép hai tay dọc với thân và nói tiếng Nhật với tôi: "Xin lỗi đã làm phiền anh". Sau đó, hắn đi ngang qua tôi, bước lên cầu thang và ra khỏi nhà ga.
Đột nhiên, mọi người cùng gọi điện thoại nhưng trong 10 phút chờ đợi, tôi không thấy cảnh sát, xe cứu thương hay bất kỳ nhân viên của cơ quan chức năng nào đến. Tôi đứng bên cạnh nạn nhân với những vết thương trầm trọng và đếm thời gian. "Mình phải tự làm mọi việc trong khi đồn cảnh sát ở gần đây sao?", tôi đã tự hỏi trong đầu. Đám đông vẫn quây thành vòng tròn vì hiếu kỳ, ngoại trừ hai phụ nữ và một người đàn ông quỳ cạnh nạn nhân. Cuối cùng, một đoàn xe cứu thương đến và đưa nạn nhân đi cấp cứu. Lúc này tôi mới nhận ra anh ta vẫn còn thở. Sau đó, cảnh sát đến để dọn dẹp hiện trường.
Khi đám đông bắt đầu tản ra, một cảnh sát hỏi các nhân chứng về vụ việc. "Tôi đã chứng kiến toàn bộ sự việc. Tôi có thể miêu tả hung thủ. Hắn ta mặc chiếc áo khoác màu kem. Ngoài ra, tôi sẵn sàng chỉ cho ông biết nơi hắn sẽ đến vào sáng thứ 3", tôi khẳng định. Tuy nhiên, viên cảnh sát chỉ nhắc lại 3 lần câu "chúng tôi sẽ xử lý việc này" và quay đi.
Tôi nhìn ra xung quanh và thấy một vài cô gái ôm nhau khóc khi họ nhìn thấy vũng máu trên nền. Sau vài phút choáng váng, tôi quyết định đến cửa hàng tiện lợi và mua hai quả bưởi vì tôi không còn nơi để đi. Khi tôi ổn định chỗ ngồi trên tàu, tôi nghĩ Nhật Bản vẫn là một quốc gia an toàn nhưng tôi sẽ không đi cửa ga 7-11 thêm một lần nào nữa.
Đăng nhận xét
Viết bình luận bằng tiếng Việt có dấu nhé!